Để Các Bạn hiểu rõ hơn những câu chuyện sau của tôi, tôi muốn nói một chút về Bé Xanh – Người Bạn Đồng Hành, chia sẻ cùng tôi qua tất cả nẻo đường chúng tôi đi qua. Bé Xanh là loại xe Dahatsu; đời 1991 (theo giấy tờ); máy 1.6; số chỗ 4; 2 cầu.
Người Bạn này đã cùng tôi vượt qua bao nhiêu thử thách với sức lực có giới hạn của Bé và Bé đã cùng tôi về đích một cách ngoạn mục nhất có thể sau 123 giờ 38 phút vượt chặng đường 4.593 km; đi qua 27 tỉnh của Việt Nam; vận tốc bình quân gần 50 km/giờ.
Động Lực
Xưa nay, nói về chạy xe, đi Caravan….tôi đi rất nhiều, nhưng đi 01 mình, 01 ngựa, 01 đường Thiên Lý như chuyến này thì là lần đầu tiên. Bằng những kinh nghiệm đã có, tôi hình dung những khó khăn gì dọc đường mình sẽ gặp phải và đã chuẩn bị cho những thử thách đó khá là tốt! Duy nhất có 01 việc tôi chưa chuẩn bị tốt trước hành trình đó là: Động Lực.
Đúng vậy, xuất phát với cái mục tiêu bé xíu như từ đầu đặt ra là chạm cực Bắc Lũng Cú, xem Hoa Tam Giác Mạch nở hoa trong thời gian 5 ngày, hết! Nên ngay ngày đầu tiên, tôi đã phải đối mặt với câu chuyện Động Lực! Liên tục những ngày sau, tôi phải luôn động viên mình bằng bài học Động Lực được rút ra từ ngày đầu tiên của hành trình. Động lực, nghe hai từ có vẻ mơ mơ hồ hồ thế nào, đúng! Nhưng nếu Bạn nằm trong đúng bối cảnh đó, thời điểm và không gian đó, không có động lực đồng nghĩa với bỏ cuộc!
Chúng ta hãy hình dung hình ảnh sau: Trời lúc mưa, lúc ngớt, chạy tối bị đèn xe ngược lại pha chiếu liên tục mất tầm nhìn, một mình phải tự sửa xe, hỏng lặt vặt, mỗi lần dừng xe là bị tắt máy mà lúc đó trời lại mưa…., một mình, một chiến mã trên Cao nguyên Đá Đồng Văn vào buổi tối, mây phủ tầm nhìn chỉ tính bằng mét, đường núi hiểm trở, không ta luy quá nguy hiểm, sợ! Chạy trên cung đường 14 hư hỏng nặng tới mức không thể chạy mà là bò hơn 200 cây số…, đối mặt với chuyện bể vỏ xe ở Tuyên Quang trong đêm tối mịt, trời mưa…..rất nhiều chuyện nhỏ góp lại sẽ là một câu chuyện to, mỗi câu chuyện to sẽ càng to hơn khi gặp điều kiện thuận lợi bùng phát, và ta sẽ bỏ cuộc nếu không đủ động lực để vượt qua!
Bạn hình dung tôi tự sửa xe như thế nào trong ngày đầu tiên nhé (sửa chữa hư ga, gió mỗi khi xe dừng lại, tự động chết máy): Đề máy xe, mở cửa bước ra mở nắp capo xe, xe chết máy. Chỉnh cho ga và gió hết cỡ, lại phải vào đề xe, xe gầm rú lên vì mọi thứ chỉnh quá mức, lại chạy ngược ra chỉnh ga, mới chỉnh lần đầu chưa hiểu hết, xe lại bị tắt máy, lại phải chỉnh ga, đề máy, chỉnh gió….. cho đến khi xe tự nổ máy…tôi làm điều đó hết gần 40 phút! Nếu có Bạn đồng hành, tôi sẽ làm mất 5 phút! Vậy đó, cái gì cũng phải tự…tự…rồi dẫn tới chán nản! Không lẽ mình gọi điện thoại nhờ trợ giúp, không phải buồn chán, có người tám vân vân và vân vân, chỉ cần 1 cú điện thoại là có người trợ giúp ngay (Bạn biết đó, tôi được cơ duyên may mắn, Bạn bè của tôi trải khắp cả nước)….đấu tranh đến mệt nhoài cả người, để rồi tự phải ra quyết định: Không Được! Với tôi lúc đó là một quyết định phi thường.
Tôi đã tự tạo ra cho mình Động Lực! Lấy kết quả tốt đẹp làm Động Lực, Tự cổ động cho bản thân như: tự nhủ làm vậy đâu có hay, 01 mình, 01 ngựa mới là vĩ đại…! Tôi hát rống lên theo lời bài hát đang nghe! Tự cổ vũ bằng cách hét lên Cường ơi cố lên mỗi khi quá buồn ngủ…..! Tôi phải luôn gạt phăng đi những suy nghĩ tiêu cực có cơ hội lóe lên trong tâm trí, nghĩ nhiều về điều tốt đẹp hơn…!
Những ngày sau đó tôi đều phải tạo ra được điều gì đó để khắc chế lại nỗi sợ, cô đơn, lạc lõng, buồn ngủ….làm gì tôi cũng có được 1 câu hay nhiều câu để tạo Động Lực cho mình. Tôi thấy rất hài lòng về điều này, vì tôi làm có hiệu quả ngay!
Nếu không tạo được Động Lực, chắc tôi đã phải bỏ cuộc giữa đường.
Cảnh đẹp ngày đầu trên đường Thiên Lý!
Chuyện Ăn, Ngủ Trên Đường Thiên Lý
Để đảm bảo được thời gian di chuyển và cung đường đã hoạch định trước nhưng vẫn phải đảm bảo sức khỏe để có thể đi trong thời gian dài…! Tôi phải luôn chú ý đến thời gian, cự ly sắp đi trong ngày, các buổi ăn, nghĩ dọc đường được tính toán sao cho phù hợp và có lợi nhất về mọi mặt. Chiếc điện thoại di động của tôi đã được sử dụng chức năng báo thức một cách dày đặc và hiệu quả. Nội dung báo thức mặc định như sau:
– 02g30: Báo thức dậy.
– 03g00: Xuất phát.
– 06g00: Ăn sáng.
– 11g30: Ăn trưa.
– 18g00: Ăn chiều.
– 21g00: Gọi điện thoại về nhà.
– 23g00: Kiếm chỗ ngủ.
……
– 02g30: báo thức dậy….
Mỗi ngày qua đi, tôi tuân thủ nghiêm ngặt thời gian đã mặc định để đảm bảo được sức khỏe cho hành trình.
Mỗi khi đã buồn ngủ hết chịu nổi thì lại báo thức mỗi 10′. 05 ngày đó tôi đã trở thành 01 robot hẹn giờ thực sự! Nhưng nhờ vậy mà tôi vẫn đảm bảo được sức khỏe cho hết hành trình, sau khi về tới Sài Gòn, tôi lại bắt tay vào công việc thường ngày ngay lập tức như chưa từng có chuyến đi!
Nói đến chuyện ở, thực sự rất đa dạng và vui vui…, đêm đầu tiên khi quyết định ngủ ở Đà Nẵng, sau hành trình dài, chạy vô TP.Đà Nẵng, tôi lại được đón tiếp bằng 01 cơn mưa dữ đội, mưa thật nặng hạt, như trút nước xuống Đà Nẵng vốn đã bị thiệt hại nặng nề sau cơn bão Nari vào sáng ngày 15/10. Đêm thứ hai ngủ ở Hà Giang, cậu cho thuê phòng thẳng thắn, “anh ở 2 tiếng hay 1 đêm giá vẫn thế!”, đành phải vào ngủ để có sức mà chạy thôi. Đêm thứ ba, định ngủ trên xe vì về Hà Nội khá trễ, nhưng lòng dặn lòng phải “tái tạo sức khỏe thôi”, kiếm cái gường ngã lưng vẫn hơn. Đêm thứ tư là “sướng nhất hành trình của tôi” về Quảng Bình rất sớm, viếng mộ Cụ Đại Tướng xong, tôi tự thưởng cho mình bằng cách ra nhà hàng nổi trên Sông Nhật Lệ, gần tượng Mẹ Suốt ngồi nhâm nhi mấy chai bia, ngoài trời mưa vẫn rả rích….nó cũng cô đơn như tôi vậy, cứ lặng thầm mưa….mưa mãi…
Chuyện ăn, mỗi buổi ăn với tôi thật nhẹ nhàng như hơi thở vậy. Yêu cầu chỉ là đảm bảo chất! Sáng ăn gì đó miễn có nước, buổi trưa, buổi chiều phải có thịt, rau…vậy thôi! Không cần phải cơm phần chi hết, chỉ làm tốn thời gian, tấp vào lề đường, gọi đĩa cơm, có thêm vài món ưa thích….nhoáng cái….xong, lại nhảy lên xe, lại tiếp tục hành trình….!
Ở đây có 1 chuyện rất thú vị và tôi đã tự phong đạt “kỷ lục thế giới” cho mình về nội dung: Uống càfê ở nhiều điểm nhất; uống nhiều chủng loại càfê nhất (từ dở ẹt ở cung Tây Bắc cho đến thật ngon ở Kon Tum, Gia Lai). Số là khi xuất phát tôi quên đem theo bình ủ lạnh mà vẫn hay mang theo trong các hành trình, phần thì phải có càfê và munber one để làm thuốc tăng lực cho đường dài, thế là đi 1 chút là phải dừng xe “có càfê không chị?”, kéo dài từ Sài Gòn xuyến suốt tuyến miền Trung, ra Bắc, lên Cực Bắc rồi quay về Tây Nguyên, riết rồi khi ngủ cũng bị nằm mơ….”có càfê không chị…..? hic….hic….”.
Còn tiếp…….
(Giám đốc Lý Việt Cường – NP Tour)