Chuyến xe dài 12 giờ từ thành phố Surabaya cuối cùng cũng đưa đoàn du lịch tới khu vực núi lửa Ijen, phía đông đảo Java (Indonesia), nơi có hồ Kawah Ijen – hồ axit lớn nhất thế giới.
Trong cái lạnh gần 4OC, chúng tôi bị đánh thức lúc 3g sáng để lên xe jeep di chuyển đến chân núi, leo lên miệng núi lửa và kịp nhìn thấy bình minh buổi sáng.
Có nhiều cách để tiếp cận núi lửa Ijen, từ hướng đông hoặc hướng tây, đi bộ hoặc xe jeep. Tôi chọn cách phổ biến hơn là leo núi khoảng một giờ rưỡi, đây là hướng tiếp cận dễ nhất và được nhiều khách du lịch lựa chọn để đảm bảo sự an toàn. Nhiệt độ lúc 4g sáng tại địa điểm xuất phát chỉ 5OC. Chúng tôi, dù Tây hay ta đều cảm thấy rất lạnh và mặc cho mình những trang phục giữ ấm nhất có thể.
Núi lửa Ijen nằm trên cao nguyên Banyuwangi với độ cao 2.148m so với mực nước biển, rộng hơn 20km kéo dài qua nhiều khu vực miền núi phía tây nam. Điểm thu hút ở Ijen chính là miệng hồ núi lửa lớn nhất trong khu vực đảo Java. Hồ có bán kính 360m, sâu khoảng 200m và chứa khoảng 36 triệu m3 nước hấp thụ axit, hằng năm thu hút hàng chục ngàn du khách đến khám phá, cũng như sáng tác những bức ảnh ấn tượng từ sự kỳ diệu của thiên nhiên.
Con đường núi bắt đầu là một đoạn dốc vừa phải, rồi dốc càng lúc càng cao và đứng với toàn sỏi cát dưới chân. Mọi người chỉ biết bám lấy cây cối bên đường để dừng lại nghỉ chân. Quá mệt, nhiều lúc vài người trong đoàn có ý định bỏ cuộc, nhưng rồi những bạn bè mới quen biết từ khắp nơi trên thế giới lại động viên nhau cố gắng với hi vọng sẽ nhìn thấy được những quang cảnh thiên nhiên tuyệt vời. Thử thách vì thế lại quyến rũ, làm động lực để chúng tôi bước tới phía trước.
Trời gần sáng, không khí có vẻ mát mẻ và dễ chịu hơn. Hết đồi này đến đồi khác, nhiều người đã bắt đầu say mê với thiên nhiên hoang dã và quên hết mọi mệt mỏi. Trên đường đi, thỉnh thoảng lại gặp các công nhân khai thác mỏ lưu huỳnh. Họ nhiệt tình động viên: cố lên, miệng hồ rất đẹp, các anh nhất định phải lên đó để tận mắt chứng kiến!
Hơn 2km đường dốc rồi cũng kết thúc và thêm 1km đường trên đỉnh núi khá bằng phẳng, mặt hồ rồi cũng hiện ra trước mắt mọi người với màu xanh ngọc quyến rũ. Người hướng dẫn cho biết hồ dẫn ra một con đập được người Hà Lan xây dựng từ thời thuộc địa, cung cấp nước khoáng nóng cho nhu cầu nghỉ dưỡng.
Từ trên miệng hồ, phải lần theo con đường cặp vách núi để đi xuống và chiêm ngưỡng mặt hồ rõ hơn. Vách núi dựng đứng, mọi người theo lối mòn những công nhân thường đi, tay bám chặt vào những khối đá. Càng xuống sâu, những đám khói lưu huỳnh từ mặt hồ bốc lên càng dày. Mùi khí lưu huỳnh, có cảm giác như mùi trứng thối hay mùi amoniac, phủ trùm không gian rất khó chịu.
Không có thành vịn, cũng không đồ bảo hộ, vừa bám vách đá đi xuống chúng tôi vừa háo hức, vừa lo sợ. Nhưng khi đã đứng trên một tảng đá lớn, nhìn thẳng xuống mặt hồ xanh biếc, phóng hết tầm mắt, thiên nhiên hiện ra đầy cảnh sắc tuyệt vời. Ai cũng cố gắng chụp thật nhiều ảnh như để thu lại hết sự kỳ vĩ của thiên nhiên.
Ngay tại bờ hồ là một mỏ lưu huỳnh lớn. Hơi nóng của núi lửa thoát ra bởi một hệ thống ống dẫn bằng gốm khiến sulphur bị nóng chảy đông đặc lại. Lưu huỳnh đổ ra trên mặt đất khi nóng có màu đỏ và chuyển sang màu vàng nhạt khi nguội.
Hằng ngày từ những khu vực xung quanh, hơn 200 công nhân đến hồ rất sớm để kiếm sống bằng những mảng lưu huỳnh tại hồ. Họ tách những mảng lưu huỳnh bằng một thanh sắt, cho vào giỏ và gánh về. Mỗi giỏ lưu huỳnh nặng khoảng 70kg được bán lại cho những nhà máy thu mua gần đó. Lưu huỳnh thường được sử dụng nhiều cho việc làm trắng đường, trong công nghiệp mỹ phẩm, phân bón hay thuốc súng. Hầu hết những người công nhân đều không có quần áo bảo hộ dù công việc rất có hại cho sức khỏe. Một người khỏe mạnh thường đi hai lần một ngày, kiếm được gần 10 USD/ngày.
Tôi như bị mê mẩn bởi màu xanh của hồ Ijen, cũng như khung cảnh hùng vĩ của thiên nhiên xung quanh. Khi nghĩ đến Indonesia, người ta thường nhắc đến thiên đường du lịch Bali với biển và những hòn đảo hấp dẫn. Nhưng đối với tôi, miệng núi lửa Ijen lại là một điểm đến vô cùng thú vị…
HOÀNG HUY